THƯ TÌNH KỴ SĨ – CHƯƠNG 5

THƯ TÌNH KỴ SĨ

Tác giả : Từ Từ Đồ Chi

Thể loại : Hiện đại – Oan gia – Ngọt văn – 1×1 – HE – Niên thượng, công chuyển thụ

Nhân vật chính: Vương Tề (Công) –  Phương Sĩ Thanh (Thụ)

 Phối hợp diễn: Trịnh Thu Dương, Viên Thụy, Phương Minh Dư, Vương Siêu.

Tình trạng : Hoàn

Nguồn convert : Xà viện

Edit & Beta: Long Hime

(Dự là hố cứ đào đã, mỗi ngày hốt nắm đất rồi có ngày sẽ bước đến chữ “HOÀN”)

———————–

 

☆, Chương Năm
Tối hôm đó, Phương Minh Dư đi công tác trở về, Phương Sĩ Thanh gọi cho cô cuộc điện thoại.

 

“Giờ mới gọi tới thiệt không có thành ý” – Chị gái chất vấn hắn trong điện thoại – “ Buổi chiều bận gì mà không ra sân bay đón chị?”.

 

Phương Sĩ Thanh đương nhiên biết cô không phải trách cứ hắn thật, hỏi: “Cơ quan chị vẫn chưa có chế độ đón cán bộ sao? Còn anh rể đâu? Anh ấy không đến đón chị à?” .

 

Phương Minh Dư trả lời: “ Xe bus đợi lâu lắm, còn xe đón riêng chị làm gì có. Anh rể em bận, chị tự đón xe về… anh ấy đang hỏi em đó Thanh Thanh, bận gì không ra đón chị?”.

 

Câu này hiển nhiên là đang nói cho Vương Tề bên cạnh nghe, Phương Sĩ Thanh true chọc: “Chỉ biết chị và anh rể lần này ở trong thế giới hai người, tiểu biệt thắng tân hôn gì gì đó, em hiểu mà.”
Phương Minh Dư bật cười hai tiếng: “ Em biết cái gì? Em hiểu cái gì? Không nói chị cũng quên mất, lần trước đã nói chuyện kia rồi, trong vòng 2,3 ngày tới, chị hẹn cô bé kia cho hai người gặp mặt.”

 

Phương Sĩ Thanh phút chốc đau đầu, hàm hồ nói: “Em rất bận…”

 

Từ ống nghe truyền đến thanh âm Vương Tề có chút xa xa: “ Thanh Thanh hôm qua còn nói muốn mời chúng ta ăn cơm.” (ED: mùi chua lè rồi anh đại).

 

Phương Minh Dư ngữ khí thoải mái nói: “ Phải không? Vừa lúc tối mai em chưa có kế hoạch gì, anh thì sao?”

 

Vương Tề: “ Anh cũng không có việc gì.”

 

Phương Minh Dư tiếp tục nói với em trai: “ Quyết định tối mai đi, ăn lẩu thấy thế nào?”

 

Phương Sĩ Thanh có chút không còn lời nào để nói, ngày hôm qua hắn thuận miệng nói với Vương Tề, cũng không hoàn toàn có ý định như thế. Hăn ý đồ hủy bữa tiệc gia đình này: “ Đêm mai em khả năng…”

 

Phương Minh Dư cắt lời hắn: “ Dẹp em đi, tháng nào đến mấy ngày này em đều nhàn đến phát hoảng, là hẹn người tà đi uống rượu hay chơi bời? Dù sao cũng không phải là chuyện đứng đắnn gì, lùi lại hết đi, tối mai vác bụng đến ăn lẩu hộ chị đi.”

 

Phương Sĩ Thanh chỉ đành đồng ý.

 

Lại cùng em trai nói thêm mấy câu, căn chuẩn thời gian cúp điện thoại, Phương Minh Dư đứng dậy chuẩn bị bóc mặt nạ dưỡng da.

 

“Minh Dư,” – Vương Tề thình lình nói, “ Anh có chuyện muốn nói với em.”

 

Phương Minh Dư hỏi: “ Chuyện gì thế? Chờ em rửa mặt sạch rồi nói sau”.

 

Vương Tề không nói nữa, ánh mắt nhìn cô có vài phần cổ quái, Phương Minh Dư bị y nhìn phát run vài giây, mới xoay người tiến vào phòng vệ sinh, tiện tay gỡ mặt nạ ném vào giỏ rác, cô đến bồn mở nước rửa mặt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.

 

Sau một lúc lâu, cô cúi đầu chậm rãi rửa mặt, lại chậm rãi bôi kem dưỡng, đem dây cột mái tóc dài kéo xuống, nghiêm túc chỉnh quần áo, lại nhìn vào gương cẩn thận quan sát chính mình một lần nữa rồi mới đi ra.

 

Vương Tề ngồi trên ghế salon xem tin tức trên TV, thần sắc như thường. Cô cước bộ thong thả đi qua, ngồi xuống góc một chiếc ghế salon khác, quay đầu nhìn hướng ti vi phát tin tức. Không khí trầm mặc, đối với một cặp vợ chồng không khí này thật bất thường.

 

Vương tề đem tầm mắt từ bản tin trên TV dời đến trên người Phương Minh Dư, cô lại đem mặt hướng về phía TV, chỉ có phần cánh mũi hơi động đậy, chứng tỏ cảm xúc bất ổn của cô. Vương Tề há miệng thở dốc, còn chưa nói gì, Phương Minh Dư lại cướp lời mở miệng trước: “ Anh không phải muốn ly hôn chứ?”.

 

Cô rốt cuộc cũng nhìn qua, đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt.

 

Vương Tề nhíu nhíu mày, vươn tay cầm ly trà trên bàn đưa cho cô, thấp giọng nói: “Ừ.”.

 

Phương Minh Dư không để ý đến tách trà y đưa sang, nước mắt đã lăn dài trên má, biểu hiện không chút nhu nhược, khuôn mặt bình tĩnh hỏi: “ Tại sao lại vào thời điểm này?”.

 

Vương Tề buông tách trà xuống, thân thể từ phía sau nhích lại gần, tay phải đột nhiên sờ lên mặt mình, biểu tình có vài phần xấu hổ khó hiểu, y che dấu giả vợ khụ một tiếng rồi mới nói: “ Mấy ngày trước, anh cùng người ta xảy ra quan hệ… Anh cảm thấy, thật thích người đó.”

 

Phương Minh Dư khó nén kinh ngạc: “… Là người em biết sao?”

 

Vương Tề không muốn nói nhiều, chỉ đơn giản sáng tỏ nói: “Trước kia chúng ta đã từng thỏa thuận, một khi xuất hiện tình huống như thế này, anh sẽ không thực hiện phần thỏa thuận ban đầu. Về phần tài sản chung, em muốn lấy gì anh đều để cho em.”

 

Nước mắt trên mặt Phương Minh Dư đã ngừng rơi, trong lòng dâng lên cảm giác không muốn buông tha lại bị Vương Tề dùng thái độ kiên quyết đánh tan tành mây khói, cùng cô bày ra tư thế giải quyết công  việc chung nói rằng :” Tài sản chung cần chia như thế nào thì nên chia thế đó, anh sẽ không chiếm tiện nghi của em. Dù sao, chủ yếu vấn đề đều xuất phát từ phía anh.”

 

“Tùy em, em thích thế nào thì cứ xử lý như thế” – Vương Tề nhìn nhìn cô, lại nói – “Chuyện này không cần vội vã giải quyết trong ngày một ngày hai, em cứ từ từ xử lý”.

 

Phương Minh Dư nhịn không được cay nghiệt nói: “Như thế này còn nói anh không vội? Em xem anh là hận không thể nhanh chóng ly hôn ngay lập tức, đêm nay em sẽ đến phòng làm việc tăng ca, đem thủ tục ly hôn hoàn tất nhanh chóng cho anh”.

 

Vương Tề nghĩ nghĩ, nói: “Giờ cũng khuya rồi, để ngày mai cũng được”.

(ED: đời tôi làm hàng trăm vụ ly hôn, chưa  có vụ nào mà anh chồng lại tỉnh như thế này. Người ta gào thét, nặng nhẹ, ngọt, chua đủ trò, anh lại làm như quan tâm đến tình hình sức khỏe, chốt 1 câu “để mai cũng được”. Tôi bó tay, thấy cũng tội cho chị Dư, cơ mà có tội thì thôi cũng kệ, phận bánh kẹp trong đam mỹ thì đành chấp cmn nhận số phận thui).

 

Khóe miệng Phương Minh Dư động 1 cái, cười như mếu, cô hít một hơi thật sâu nói: “Cho em chút thời gian… Trước đó, em không nghĩ nên cho người khác biết chuyện chúng ta ly hôn, nhất là người nhà em.”

 

Vương Tề gật gật đầu đáp: “ Được”.

 

Phương Minh Dư đem một bên tóc vén qua sau tai, làm như vô ý lần thứ 2 hỏi: “Cô gái kia em có quen không?”.

 

Vương Tề liếc nhìn cô một cái, tắt TV đứng lên nói: “Về sau em sẽ biết… Anh còn có chút việc, phải đi ra ngoài, em ngủ sớm trước đi”.

Vương Tề đi rồi, Phương Minh Dư ở trong phòng khách ngồi lặng thật lâu mới đứng lên đi vào phòng ngủ, vách tường đầu giường treo ảnh cưới của cô và Vương Tề, trong ảnh hai người tươi cười ngọt ngào bên nhau, tựa như ông trời tác hợp.

 

Chỉ có hai người bọn họ tự biết, ảnh này treo tại nơi này bất quá chỉ là che mắt khách đên thăm nhà. Phòng ngủ này chỉ treo quần áo của Phương Minh Dư, như cặp gối  trên giường, mỗi đêm chỉ có 1 người nằm.

 

Trong mắt người ngoài, bọn họ là một cặp vợ chồng tiêu chuẩn, kết hôn tám năm lẻ hai tháng, cũng đã ở riêng 8 năm.

 

Buổi chiều hôm sau, Phương Sĩ Thanh nhận điện thoại của chị gái, nói cơ quan bỗng nhiên có việc gấp, buổi tối không thể đi ăn lẩu.

 

Cúp điện thoại, gương mặt vốn ỉu xìu cả nủa ngày, Phương Sĩ Thanh bỗng bùng lên sức sống, tính toán xem tối nay ngâm mình trong bồn tắm thế nào.

 

Cùng Vương Tề, 2 người ngồi cùng một chỗ khiến cả người hắn nhột nhạt khó nói, hắn lại là kẻ không nghiện ăn uống, một bát canh suông so với một nồi lẩu toàn thịt dê thì có gì khác nhau?

(Ed: khác chứ, 1 bên  nước loãng và 1 bên đầy thịt, em chọn thịt ạ).

 

Cái gì? Hỏi hắn vì cái gì không thể ăn đồ nóng? Bạn là đồ ngốc hả?

 

Trễ một chút, hắn cùng 2 đồng nghiệp đồng thời ra khỏi tòa nhà làm việc, vừa đi vừa nghe bọn họ nói có một quán bar mới mở, không gian tuyệt, ca sĩ hay, khách hàng cũng thuộc hàng tố chất không tồi linh tinh, nghe được tâm động, tính toán buổi tối đi xem thử, một đồng nghiệp đưa ngón tay chọt hắn nói: “ Chủ biên, có người chờ anh kìa?”.

 

Phương Sĩ Thanh nhìn theo hướng người nọ chỉ, dưới bậc thang ngoài cửa chừng 8 bậc, có người đứng cạnh xe không ai khác là anh rể hắn, Vương Tề?

 

Vị đồng nghiệp vẻ mặt hóng hớt hỏi: “ Đây là bạn anh hả? Thiệt đẹp train ha, xe kia cũng rất khí phách”.

 

Phương Sĩ Thanh biết trong lời nói của họ có ý tứ gì, cười khan nói: “ Đó là anh rể tôi nha, chồng chị gái ruột”.

 

Đồng nghiệp: “… A, gặp sau nhé.”

 

Cùng đồng nghiệp nói lời tạm biệt, Phương Sĩ Thanh có chút buồn bực đi đến trước mặt Vương Tề, hỏi: “ Anh rể, sao anh đến đây?”

 

Vương Tề nói: “Không phải nói buổi tối cùng nhau ăn cơm sao? Anh tan làm sớm, tiện đường ghé đón em cùng đi.”

 

Phương Sĩ Thanh kinh ngạc hỏi: “ Chị em không nói với anh sao? Chị ấy bận việc nên hủy hẹn rồi.”

 

“Đúng vậy, cho nên chỉ có em với anh đi thôi.” Vương Tề mở cửa ghế phụ, ý bảo hắn lên xe.

 

Phương Sĩ Thanh đứng không nhúc nhích, hắn một chút cũng không muốn đi, Vương Tề nghĩ nghĩ rồi đóng cửa xe A8 nói: “ Thôi em dùng xe của em đi, giới thời trang tụi em đích thực nhiều tật xấu.”

 

Phương Sĩ Thanh vừa nghe, biết Vương Tề nghe được câu chuyện của vị đồng nghiệp kia nói, hắn lại không tiện nói thẳng với Vương Tề là không nghĩ anh sẽ đến đây cùng hắn đi ăn cơm, vậy thì khỏi giải thích, lái xe của mình theo sau.

 

Dù sao A8 vốn chính là nhà quê.
Phương Sĩ Thanh đã chuẩn bị tốt tinh thần đi ăn, kết quả hắn lái xe theo sau Vương Tề, bỏ qua con A8 nhà quê là chạy đến một nhà hàng Pháp.

 

Không ăn lẩu đương nhiên tốt rồi, chính là lúc này Phương Sĩ Thanh nhất thời lại càng không tự nhiên, cùng anh rể đi ăn nhà hàng Pháp, còn không bằng đi ăn vỉa hè.

 

Nhân viên phục vụ mỉm cười tiếp đón khách: “ Tiên sinh, tiểu thư… Xin lỗi, hai vị tiên sinh, buổi tối tốt lành.”

 

Phương Sĩ Thanh hôm nay đeo một cái khăn quàng voan kiểu Bohemian, phối hợp với mái tóc búi lên bằng trâm gài, da hắn lại trắng, bờ vai so với Vương Tề nhỏ hơn nhiều, nhân viên phục vụ vừa nhìn đã nhầm, từ “Tiểu thư” mới phát ra đã thấy có chút không đúng.

 

Phương “Tiểu thư” đứng cúi mặt bên canh, Vương Tề nhìn nhân viên phục vụ nói: “Buổi chiều đã đặt chỗ, hai người, sát cửa sổ”.

 

Gọi món ăn rồi đợi phục vụ dọn bàn, Phương Tề cùng Phương Sĩ Thanh ai cũng không nói chuyện (Ed: mải ngắm tình nhân trong mông, à nhầm trong mộng).

 

Phương Sĩ Thanh không biết nên nói cái gì, anh rể hắn là người không nói nhiều, trước kia, thời điểm khi hắn còn là cái đuôi theo 2 người Vương Tề hẹn hò, ba người chỉ cần ngồi xuống, chính là hắn cùng chị gái tán gẫu trên trời dưới đất, Vương Tề thỉnh thoảng có nói vào 1 câu. (ED: đời anh đại nhọ quá, bự nhất hội mà như vô hình).

 

Hắn ngược lại đã quen dáng vẻ trầm mặc của Vương Tề, chính là hôm nay, không biết do lâu ngày hai người không ở riêng với nhau, hay là vì nguyên nhân khác, hắn cảm thấy Vương Tề hôm nay có chút kỳ quái. Loại kỳ quái này cụ thể như biểu hiện tại…Hắn luôn cảm thấy Vương Tề nhìn trộm hắn.

 

Mới ngồi một lát mà Phương Sĩ Thanh bắt đầu như ngồi trên bàn chông. Hắn không biết Vương Tề muốn lầm gì? Là Phương Minh Dư phát hiện hắn có vấn đề gì nên để Vương Tề đến thăm dò hắn trước sao? Tưởng tượng một hồi, hắn cảm thấy ánh mắt Vương Tề nhìn hắn biến hóa kỳ lạ, nhìn đi nhìn đi, cái loại biểu tình cười sâu không lường trước này là cái quỷ gì? Hắn bị nhìn ra một thân mồ hôi lạnh, thời điểm cầm đũa tay có chút bất ổn.

 

Thật vất vả cơm nước xong, hắn lập tức tìm lý do cáo biệt Vương Tề, sau đó nhanh như chớp phóng mất, đầu cũng không quay lại.